Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc


Phan_2

Chương 2

Editor: Linh.

Tất Ngôn cũng nhắm mắt lại, dựa người vào thành ghế sofa, hưởng thụ yên tĩnh và kí ức trong lòng trong khung cảnh náo nhiệt.

Công ty thiết kế kiến trúc là một con ngựa đen đột nhiên nổi lên trong giới kiến trúc mấy năm gần đây, thế tới của nó mạnh tới mức khiến cho giới kiến trúc đều trở tay không kịp, không ai tin tưởng rằng công ty không có danh tiếng gì lại trở thành con cưng của giới kiến trúc chỉ trong một đêm, mà tất cả đều là công của Tổng giám đốc, cũng là nhà thiết kế của công ty – Tất Ngôn.

Năm đó mới chỉ ba mươi tuổi đã đạt được giải thưởng lớn về kiến trúc, thiết kế không theo khuôn phép của anh đã khiến toàn bộ giới kiến trúc chấn kinh.

Hiện nay thiết kế của anh đã trở thành ngàn vàng khó cầu, những nhân vật nổi tiếng trong xã hội vẫn luôn nâng tiền bạc tới cửa cầu thiết kế, đáng tiếc anh có tiếng là khiêm tốn ít nói, cho nên rất nhiều người đều là tơi tả mà về.

“Mình nghe San Na nói, cậu đẩy tất cả các dự án sang cho mình, sao lại thế này?” Thượng Thiên Dương mặc bộ quần áo kỵ sĩ anh tuấn, nổi giận đùng đùng xông vào văn phòng của Tất Ngôn.

“Cậu có nhầm không vậy?” Anh ta tức giận đến mức bộ tóc nhuộm vàng hoe dựng thẳng lên, “Mình thừa dịp cậu đang nổi tiếng dồn sức quảng cáo, cậu thì ngược lại, ở trong này đẩy công việc ra ngoài, sao, cậu đây là cố ý làm trái ý mình hả?”

“Cậu nói xem rốt cuộc là cậu muốn làm gì, không muốn làm?”

Tất Ngôn im lặng không nói, nếu như không cho bạn tốt trút hết tức giận ra ngoài một lần, vậy thì cậu ta sẽ càng thêm buồn bực. Cho nên vẫn là để cậu ta mắng hết một lần đi thôi.

Nửa giờ sau, Thượng Thiên Dương mắng đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn lại Tất Ngôn vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn như cũ, liền biết nửa giờ này tự mình phí lời rồi.

“Cậu...” Thượng Thiên Dương chỉ vào anh á khẩu không nói được gì, cũng lại không nói thêm gì nữa.

Thật lâu sau, Tất Ngôn mới có lòng tốt mở miệng vàng ra giải thích cho anh ta: “Mình có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trong thời gian ngắn không muốn nhận thêm một dự án nào nữa.”

“Cậu có chuyện gì quan trọng hơn?” Thượng Thiên Dương nhíu mày hỏi, mình quen cậu ta không phải ngày một ngày hai. Cậu ta có chuyện gì quan trọng mà mình lại không biết?

“Chuyện công ty của ba mình bị phá sản.” Ánh mắt Tất Ngôn lạnh lùng, đứng dậy từ trên ghế, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra xa, “Hai mươi năm trước, công ty của ba mình bởi vì vật liệu xây dựng kém chất lượng mà trong vòng một đêm rơi vào cảnh gần phá sản, sau cùng, ông không chịu được đả kích bị phá sản nên lựa chọn tự sát, mà mẹ mình cũng chọn cách chết theo ông.”

Tầm mắt của Tất Ngôn nhìn chằm chằm vào dòng xe tới lui dưới cao ốc, giọng điệu chậm mà kéo dài, phảng phất như đang nói chuyện của một người khác, không có một chút phập phồng.

Nhưng Thượng Thiên Dương lại biết lúc này lòng của cậu ta rất đau, cái tay cầm bút máy của cậu ta đã chảy ra tơ máu, chứng minh Tất Ngôn phải rất cố gắng mới áp chế được bi thống ở sâu trong nội tâm.

“Cậu muốn làm cái gì?” Tất Ngôn nói cho anh ta biết những chuyện này, chắc hẳn là đã hạ quyết định.

“Mình nghĩ muốn tra rõ ràng chuyện năm đó.” Có một đoạn thời gian Tất Ngôn đã từng bắt đầu điều tra tài liệu ghi lại của công ty của cha nhưng lại không thu hoạch được gì.

Năm đó đống nguyên liệu kém chất lượng mà ba anh kiểm duyệt đã biến mất không thấy. Ngay cả nhân viên trước đây có tham dự vào mua bán vật liệu cũng không thấy tung tích cho nên anh có thể khẳng định tất cả đều có dự mưu.

“Tra rõ ràng rồi thì làm gì nữa? Nếu thật sự có nội tình không thể cho ai biết, vậy cậu muốn làm như thế nào?” Thượng Thiên Dương biết mình ngăn cản không được, nhưng cũng không muốn bạn tốt tiếp tục sống trong hồi ức đau khổ.

“Không biết, nhưng mình nhất định phải làm, nếu không cả đời này mình sẽ không yên lòng.” Tất Ngôn biết nên tìm một cái cửa để trút hết cố gắng và thống khổ đã nhiều năm của mình, nếu không như vậy thì anh sẽ bức mình điên mất.

“Làm xong chuyện này cậu sẽ trở về chứ?” Thượng Thiên Dương đột nhiên hỏi.

“Mình không trở lại thì có thể đi đâu đây?” Tất Ngôn cười tự giễu.

“Vậy thiên sứ hoa Tường Vi của cậu thì sao?”

Khuôn mặt của Tất Ngôn căng ra, đồng tử đen bắn ra ánh sáng sắc nhọn về phía anh ta.

“Ha, đừng khủng bố như vậy có được hay không? Mình không cẩn thận nên đã nhìn qua bản phác họa của cậu.” Thượng Thiên Dương thấy ánh mắt lạnh như băng của bạn tốt, hơi sợ, “Ha ha, đừng như vậy, là không cẩn thận nhìn thấy, thật sự là không cẩn thận, mình thề!”

Tất Ngôn cứ lạnh lẽo nhìn anh ta như vậy khiến trán Thượng Thiên Dương ứa ra mồ hôi.

Trời ạ, thật sự là cực hình!

“Lần sau còn dám lục lọi này nọ của mình, cậu nhất định phải chết.” Tất Ngôn hung tợn uy hiếp nói.

“Sẽ không, sẽ không đâu.” Thượng Thiên Dương vội vàng lắc đầu, bảo đảm với anh.

Anh ta sao còn dám lại nhìn lén tập tranh của cậu nữa, cũng không phải là không muốn sống, ài, thật sự là lòng hiếu kỳ hại chết mèo a!

“Định khi nào thì đi?” Thượng Thiên Dương vội vàng chuyển đề tài.

“Qua giáng sinh.” Tất Ngôn nhẹ nhàng nhả ra từng chữ.

“Nhanh như vậy?” Thượng Thiên Dương kinh ngạc nâng cao giọng.

“Chẳng phải là Sở Sự Vụ của chúng ta định thành lập một phân sở tại trong nước sao?” Tất Ngôn nói ra suy nghĩ của mình cho bạn tốt nghe: “Nhân cơ hội này, mình sẽ tỉ mỉ khảo sát một phen ở trong nước.”

“Được, cậu cũng đã nói như vậy, vậy thì dựa theo ý của cậu mà làm thôi.” Thượng Thiên Dương không có biện pháp phản bác, “Vậy em trai, em gái của cậu thì sao? Cậu muốn giải thích chuyện này với bọn nó như thế nào?”

“Tạm thời không cần nói cho tụi nó biết sự thật, để cho tụi nó nghĩ mình là vì muốn thành lập phân sở mới mà về nước là được rồi.” Không nghĩ muốn khiến cho em trai em gái lo lắng, Tất Ngôn đành phải nhờ anh ta nói dối giúp.

“Thật sự không nói cho bọn nó biết sao? Bọn nó đã trưởng thành rồi, biết phải làm như thế nào.” Thượng Thiên Dương do dự nói.

“Mình không muốn cho bọn nó tham dự quá nhiều vào chuyện này, sẽ gợi lên những kí ức không tốt đã trôi qua. Chuyện này để một mình mình gánh vác, cứ như vậy đi.”

Thượng Thiên Dương nghiêm túc vỗ vỗ bờ vai của anh, “Mình biết phải làm như thế nào, yên tâm, mình sẽ giữ kín chuyện này thay cậu.”

“Toàn bộ phải nhờ vào cậu rồi.”

“Đều là anh em, không cần khách khí.”

Nhưng trong lòng Thượng Thiên Dương tê tê giống như bị côn trùng cắn, mặc kệ, chết thì chết thôi!

“Cậu thật sự không nhân cơ hội này đi tìm vị tình nhân nhỏ mối tình đầu của cậu?”

“Thượng Thiên Dương!” Khủng long phun lửa nhấc chân, một cước đá anh ta ra khỏi văn phòng.

Văn phòng lập tức khôi phục yên tĩnh, tâm của Tất Ngôn đã sớm không còn bình tĩnh như mặt ngoài, không ngừng nhớ lại vấn đề vừa rồi bạn tốt nhắc tới, nội tâm rộn rạo.

Kéo ngăn kéo ra, cầm lấy bản phác họa ở tận cùng bên trong, bìa đã ố vàng, nhìn là biết đã lâu.

Tất Ngôn thật cẩn thận lấy ra, lật xem từng tờ, giống như dĩ vãng, không nỡ dời mắt, bản phác họa này theo anh rời khỏi nhà, vẫn trôi nổi vượt biển đi tới Newyork, chưa từng rời khỏi người anh.

Hai mươi năm này, nó đã trở thành trụ cột tinh thần của anh, mỗi khi anh gặp khó khăn và chuyện không vui, chỉ cần nhìn người ở bên trong sẽ đứng lên một lần nữa.

“Em có khỏe không?” Tất Ngôn nói với cô gái nhỏ phấn nộn ở bên trong tập tranh nỉ non. Có lẽ cô đã lập gia đình rồi.

Trái tim hơi đau, lòng ngón tay vuốt ve qua lại trên khuôn mặt của người trong tranh, muốn cảm thụ một giây hạnh phúc kia.

Tiếp qua hai ngày nữa là lễ Noel, trên đường phố Newyork tràn đầy không khí vui sướng nơi nơi.

Trên đường cái náo nhiệt người đến người đi, ánh sáng rực rỡ, Tất Ngôn một mình bước chậm. Thân hình tuấn lãng cao ngất của anh hòa trong dòng người phương Tây đặc biệt nổi trội. Nguyên nhân mọi người liên tục nhìn chăm chú vào anh chính là toàn thân anh phát ra hơi thở ngạo nghễ lạnh như băng.

Anh làm như không thấy ánh mắt chăm chú của người qua đường. Khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm, mãi đến khi khóe mắt anh vô ý thoáng nhìn thấy tủ kính ven đường, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng phức tạp.

Anh dừng bước, chậm rãi đi về phía cửa kính, cách một tấm thủy tinh trong suốt, anh yên lặng đứng trước một bộ áo cưới, đó là một bộ áo cưới thêu đầy hoa Tường Vi. Từng đóa hoa Tường Vi màu hồng nhạt trên bộ váy trắng, cực kì xinh đẹp.

Tiểu ca ca, em thích hoa Tường Vi, chúng nó có khả năng làm thành váy đẹp sao? Mẹ nói chiếc váy xinh đẹp nhất trên đời được gọi là váy cưới, vậy em có thể dùng những bông hoa Tường Vi này làm thành áo cưới không...

Bên tai phảng phất truyền đến giọng nói non nớt đã lâu trong trí nhớ.

Tất Ngôn không thích náo nhiệt, nhưng bây giờ đứng trước một chiếc áo cưới trong tủ kính, đứng trên đường cái người đến người đi, chuyện này nếu để cho Thượng Thiên Dương cùng em trai, em gái biết, hẳn là bọn họ sẽ bị dọa tới mức tròng mắt cũng có thể rơi ra.

Hoa Tường Vi... Tất Ngôn nỉ non cái tên này ở trong lòng.

Trăm ngàn luân chuyển, suy nghĩ của anh không khỏi bay đến phía sau vườn nơi có hoa Tường Vi. Bây giờ cũng đã cảnh còn người mất. Không biết thiên sứ nhỏ phấn nộn kia có tìm được áo cưới hoa Tường Vi của cô hay không.

Nghĩ đến bóng dáng nhỏ phấn nộn kia, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lộ ra một nụ cười ấm áp, môi mỏng khẽ cong thành một vòng cung nho nhỏ, lòng có chút chấn động. Cô là thời gian đẹp nhất sau cùng của Tất Ngôn, cho nên nhiều năm như vậy qua đi vẫn tồn tại trong trí nhớ của anh chưa từng biến mất.

Nhưng là, trí nhớ chung quy cũng chỉ là trí nhớ. Những thứ tốt đẹp cũng chỉ là hồi ức, không trở thành hiện thực được. Anh không nên tiêu phí quá nhiều thời gian vào chuyện nhàm chán.

Suy nghĩ đến đây, lông mày anh tuấn của anh hơi nhăn lại, dời tầm mắt khỏi tủ kính, nhanh chóng đi vào trong đám người.

Mà ở thành phố bên kia Địa Cầu, nguyên nhân là do văn hóa phương Tây xâm lấn, khiến cho lễ Noel cũng trở thành ngày lễ mà người trẻ tuổi chạy theo như vịt, trên phố đầy ông già Noel cùng cây thông Noel, tùy ý cũng có thể nhìn thấy chữ giáng sinh vui vẻ.

Vật phẩm lễ Noel rực rỡ muôn màu treo trong tủ kính, người qua đường không nhịn được mà dừng lại, nhất là các bạn nhỏ.

“Đừng chạy loạn, quan trọng nhất là phải đi theo cô giáo, biết không?” Liên Ngữ đứng ở phía trước quay đầu nhắc nhở các bạn nhỏ ở phía sau.

Vào ngày lễ giáng sinh này, cô nhi viện mang bọn nhỏ ra ngoài chơi, cảm thụ không khí của lễ giáng sinh. Hoạt động và vật phẩm dành cho lễ giáng sinh ở trên đường làm cho bọn nhỏ hưng phấn không thôi, mà điều này cũng làm các giáo viên chạy theo bọn nó phải mệt mỏi.

Liên Ngữ phụ trách dẫn mấy bé gái đi dạo dọc theo tủ kính. Con gái trời sinh thích chưng diện, cho dù là bé gái cũng không ngoại lệ, khi các cô bé nhìn thấy váy hoặc quần áo xinh đẹp ở bên trong tủ kính, luôn luôn sẽ dừng lại thảo luận sôi nổi một phen.

Liên Ngữ đứng cười ở phía sau các cô bé, không nói câu nào.

“Cô giáo Liên, cô mau nhìn, cái váy kia thật đẹp.” Một cô bé kéo tay Liên Ngữ la lên nói: “Cô giáo Liên, mau đến xem.”

Liên Ngữ nghe thấy bọn nhỏ lớn tiếng hoan hô, nhìn về phía mà các cô bé đang chỉ theo bản năng. Vừa nhìn thấy cô lập tức sửng sốt. Đó là một bộ áo cưới màu trắng rất đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là mặt trên không có hoa Tường Vi mà cô thích nhất.

“Cô giáo Liên, đó là váy gì mà đẹp như vậy?” Nhóm bạn nhỏ đồng loạt quay đầu chờ mong nhìn cô.

“Cái này gọi là áo cưới, là chiếc váy mà các bạn nữ mặc vào thời điểm hạnh phúc nhất trong đời. Sau này các con cũng sẽ có một bộ áo cưới của mình.”

Liên Ngữ nhìn chiếc áo cưới kia, vẻ mặt có chút mê ly, phảng phất lại nghe thấy lời anh trai nhỏ nói với cô.

“Thật vậy chăng?” Bọn nhỏ không thể tin được lại có một ngày như thế.

“Sẽ.” Liên Ngữ gật đầu thật mạnh, cho nhóm cô bé sự tin tưởng.

Nhóm cô bé nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cười đến sáng lạn như hoa, tất cả đều ghé vào trước tủ kính nhìn áo cưới xinh đẹp bên trong, giống như có thể bắt nó vào trong lòng.

Liên Ngữ đứng ở phía sau bọn nhỏ, tầm mắt cũng dừng lại trên chiếc áo cưới thật lâu không dời. Dường như cô lại nhìn thấy một mảng lớn hoa Tường Vi, nở sáng lạn như thế.

Hoa Tường Vi tượng trưng cho khát khao trong tình yêu, nhưng là tình yêu không chỉ là một giấc mơ đẹp. Tuy hoa sẽ héo tàn nhưng tình yêu trong lòng lại vĩnh viễn không tàn lụi. Hoa Tường Vi chính là tình yêu ban đầu, lời hứa trong tình yêu.

Mà đây cũng là mong đợi của cô về tình yêu với anh trai nhỏ có nụ cười ấm áp, lần thứ hai xuất hiện chờ đợi tốt đẹp.

Tiểu ca ca, anh tìm được cô gái bằng lòng mặc áo cưới vì anh chưa?

Trong không khí truyền đến từng tiếng nhạc du dương, một cô gái áo lam xinh đẹp tựa người vào bên cửa sổ.

Cô cúi đầu đọc quyển sách trên tay, phảng phất như chung quanh đã không còn liên quan gì tới cô mà đắm chìm vào trong thế giới của mình, điềm tĩnh và tao nhã.

Lúc này, chuông gió trên cửa quán cafe vang lên, một bóng dáng đỏ như lửa chợt hiện, đi tới vị trí đối diện cô gái áo lam, ngồi xuống một cách dứt khoát.

Nghe được tiếng động, Liên Ngữ ngẩng đầu lên từ trong quyển sách, “Hồng Lăng, cậu đã đến rồi.”

“Cậu đọc đến mê mẩn như vậy sao?” Đoạn Hồng Lăng vừa đến đã nhìn thấy bộ dáng đọc đến say mê của cô. Nếu không phải cô tận lực tạo ra tiếng động, có lẽ đến bây giờ cô ấy còn không phát hiện ra sự tồn tại của cô đâu.

“Ha ha, thực xin lỗi.” Tự biết mình đuối lý, Liên Ngữ cười gượng bồi tội, “Sao lại đột nhiên hẹn mình đi uống cafe?”

“Còn không phải là vì chuyện của đại tiểu thư cậu sao?” Người phụ nữ này khẳng định là quên, Đoạn Hồng Lăng thở phì phì nghĩ, “Hôm nay là sinh nhật của cậu đó, Liên đại tiểu thư!”

“Ách, mình quên rồi.” Đúng là Liên Ngữ quên mất hôm nay là sinh nhật mình, không để ý cười cười, “Không sao, sinh nhật không phải là ngày gì quan trọng, cũng không cần căng thẳng như vậy.”

“Cậu đó, ngay cả sinh nhật của chính mình cũng không để ý, vậy cậu quan tâm đến chuyện gì đây.” Đoạn Hồng Lăng lắc đầu với cô, “Mặc kệ, hôm nay mình đặt cho cậu một phòng bao tại Bầu Trời Màu Lam. Đêm nay chúng ta phải chơi hết mình.”

Chương 3

"Lý do của cậu là muốn khiến cho mình điên cuồng một chút ư?" Liên Ngữ nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của cô bạn tốt, về điểm này cô còn không rõ sao?

"Ha, cậu đúng là cha mẹ sinh ra mình, ngay cả mình nghĩ gì cũng có thể hiểu ngay." Đột nhiên Đoạn Hồng Lăng cười lớn một tiếng, "Cậu cứ nói đi"

"Nói nhỏ thôi, nơi này là quán cafe, không phải cái chợ." Liên Ngữ thấy bộ dạng tự nhiên không biết ngại của cô bạn, thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

"Biết rồi." Đoạn Hồng Lăng xuống giọng, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phiá cô, "Đêm nay nhất định phải tới, nếu không tuyệt giao!"

"Nghiêm trọng như vậy, xem ra mình không đi không được." Liên Ngữ bắt đắc đĩ lắc đầu, khẽ cười nói: "Mình nhất định sẽ đi, được chưa, đại tiểu thư Đoạn."

"Coi như bíêt điều" Đoạn Hồng Lăng cầm lấy cốc nước trên bàn, một hơi uống hết, không hề thục nữ chút nào.

"Uống chậm một chút, cẩn thận sặc." Liên Ngữ lo lắng dặn dò.

Liên Ngữ trông thấy bộ dáng phóng khoáng tục tằn của cô bạn, lắc đầu,khẽ thở dài.

Ôi, có người nào đó cả ngày kêu gào phải làm thục nữ, nhưng xem ra, con đường tu thành chính quả còn rất dài.

"Không có việc gì." Đoạn Hồng Lăng mở cúc áo, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó nói: "Cậu phải biết rằng, sao mình lại phải hao tổn tâm trí tổ chức bữa tiệc sinh nhật này chứ, tất nhiên là có mục đích."

"Mục đích gì?" Liên Ngữ miễn cưỡng hùa theo ý của cô bạn, đối với cô bạn tốt luôn tạo ra những ý tưởng kì quái, cô đã luyện thành thói quen rồi.

"Hắc hắc." Đoạn Hồng Lăng đen tối trừng mắt nhìn cô "Đương nhiên là tìm cho cậu một người chồng như ý."

"Cái gì?" Liên Ngữ nói to.

"Này, quán cafe, quán cafe" Đoạn Hồng Lăng vui sướng khi nhìn thấy có người gặp họa, nhắc nhở nói: "Không cần phải nói to, nơi này không phải cái chợ."

"Cậu . . . . ." Liên Ngữ tức giận trừng mắt liếc bạn tốt một cái, nhưng lời nói ấy của cô bạn lại làm cô phiền lòng, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Không phải đã nói rồi sao?" Đoạn Hồng Lăng giơ tay gọi phục vụ, yêu cầu một ly Cappuccino, "Giúp cậu tìm bạn trai."

Đại tiểu thư Đoạn vẫn giữ nguyên một bộ dáng, tuyệt đối không để ý đến ánh mắt tức giận của ai đó.

"Tiểu Ngữ, năm nay cậu đã hai mươi lăm tuổi, một mảnh tình vắt vai cũng chưa có." Giống như không thấy mình đắc tội với ai "Cậu xinh đẹp như vậy, nhưng không biết hưởng thụ tình yêu, quả thực phí của trời."

"Mình không cần." Liên Ngữ hạ giọng gằn từng chữ cho bạn tốt thấy rõ thái độ của mình: "Cậu đừng làm lung tung."

"Mình không làm lung tung, đây là chuyện cực kì đúng đắn." Đoạn Hồng Lăng nghiêm túc nói với cô: "Chẳng lẽ cậu tính ở như vậy cả đời sao?"

"Như vậy không có gì là không tốt"

"Rất không tốt !" Đoạn Hồng Lăng tức giận khó nhịn thấp giọng quát: "Trời mới biết khi nào anh trai nhỏ bé kia sẽ xuất hiện, nếu anh ta vẫn không chịu ló mặt ra, chẳng phải cậu sẽ lãng phí tuổi thanh xuân của mình rồi ư?"

"Hồng Lăng, không cần nói." Cô không thích người khác lấy chuyện này ra đàm tiếu.

"Mình không thể không nói, cậu phải nghe theo sự sắp xếp của mình, không thể phản đối." Cô nhất định phải giải cứu cho Liên Ngữ để cô ấy thoát khỏi kí ức tuổi ấu thơ lúc trước.

"Hồng Lăng, không nên ép mình." Liên Ngữ khó xử nhìn cô bạn, "Cậu biết mình không có cách nào để quên."

Cô từng thử quên đi khoảnh khắc gặp nhau ngắn ngủi trước đây, quên đi nụ cười thật dịu dàng của hoàng tử, nhưng cô không thể quên được, không thể quên được, cảnh tượng kia luôn xuất hiện trong mộng của cô, lúc nào cũng nhắc nhở cô.

Khuôn mặt tươi cười của người đó tựa như một rừng hoa tường vi, khắc sâu trong tâm trí của cô, đuổi mà không đi.

"Tiểu Ngữ, đây không phải là tình yêu, mà là đam mê!" Đoạn Hồng Lăng thấy bộ dạng đang đấu tranh của cô,cảm thấy hơi lo lắng "Giống như cậu điên cuồng yêu thích hoa tường vi, nếu cậu muốn có được tình yêu thì tùy từng thời điểm, sẽ xuất hiện một người đàn ông yêu thương cậu, chứ không phải chỉ chờ một hình bóng mãi không xuất hiện."

Liên Ngữ trầm mặc, cô biết như vậy là không được, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim cô vẫn ôm một tia hi vọng, chờ mong kỳ tích sẽ xuất hiện, có một ngày, trong biển người mênh mông sẽ gặp lại anh lần nữa.

"Đêm nay mình sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu."

"Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt." Đoạn Hồng Lăng vui vẻ cầm lấy ly cà phê chạm vào cái ly của cô: "Vì đêm nay diễn ra thành công, tốt đẹp. cạn ly!"

Khóe miệng Liên Ngữ hơi hạ xuống, cô uống một ngụm cà phê mà cảm thấy khó khăn khác thường.

Cô thực sự muốn quên đi ư? Cô thật sự không có duyên với váy cưới hoa tường vi sao?

Bất giác cô thở dài, thật lâu không thể ngừng.

Bóng đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của giới trẻ ở đô thị mới chính thức bắt đầu.

Bầu trời màu lam là một pub có chất lượng khá cao, ở trong này sẽ không xuất hiện ma túy hay xảy ra những sự vịêc tầm thường, cho nên mọi người tới đây đều yên tâm vui chơi.

Hôm nay là sinh nhật của Liên Ngữ nên cô là nhân vật chính, dĩ nhiên cô sẽ không thoát được vịêc phải uống rượu mời của mọi người, một ly lại một ly, cô hơi hoảng hốt, cuối cùng không chịu nổi sự tấn công của bạn bè, cô chạy bán sống bán chết ra khỏi vòng vây, trốn ở một góc.

Bởi vì say nên mắt lờ đờ mờ mịt, Liên Ngữ không đứng vững, ngã trái ngã phải, thậm chí đường đi phía trước cũng không nhìn rõ, cô dựa vào vách tường, đi thật chậm, đầu đau như muốn nổ tung.

"Bịch" một tiếng, cô đụng phải một thân thể rắn chắc ở chỗ rẽ.

"A!" Lùi về phía sau vài bước, Liên Ngữ ngã ngồi trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt, cơn buồn nôn dâng lên tận yết hầu.

Tất Ngôn cúi đầu, mắt lạnh nhìn người nhã ngào trên mặt đất kia, trên mặt không có cảm xúc gì.

"Anh. . . . . . Anh không nhìn rõ đường à" Liên Ngữ say rồi, cô mơ hồ vuốt vuốt người vừa bị chính mình đụng vào, bĩu cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi: "Đau quá đó."

Cô gái này, không, phải nói là phụ nữ, tuy rằng vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng có thể nói là một người phụ nữ thành thục, Tất Ngôn hừ nhẹ, cũng chỉ là một người phụ nữ say rượu.

"Cô muốn thế nào?" Người phụ nữ này cố tình gây sự , huống chi là dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ say rượu.

Liên Ngữ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, hai tay chống đất, lắc người đứng lên, tay nhỏ bé chỉ vào anh, "Anh, phải xin lỗi!"

Lúc này, Tất Ngôn mới nhìn rõ người phụ nữ mặc váy hồng trước mặt, sắc mặt màu hồng đào, khuôn mặt xinh đẹp cùng cặp mắt long lanh như giọt nứơc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra, cô khẽ thở ra mùi vị nồng đậm tinh khiết và mùi rượu thơm ngon.

"Hừ." Tất Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, không để cô vào mắt, "Dựa vào cái gì?"

"Anh không lễ phép, đụng vào người còn không xin lỗi." Hai mắt Liên Ngữ say đắm, tính trẻ con, cô nhìn anh nhíu mày, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lắc vài cái, "Như vậy là không được, không phải thầy, cô giáo đã dạy làm sai thì phải xin lỗi sao?"

Vì say nên cô mơ hồ nói ra câu cửa miệng của một người bạn ở cô nhi viện của mình, thuyết giáo với anh: "Biết sai để thay đổi, mới là đứa bé ngoan."

Mày Tất Ngôn càng ngày càng nhíu lại, người phụ nữ uống rượu say này đang làm gì đó? Điều này càng làm anh nghĩ, nếu mình không trực tiếp rời khỏi đây, sẽ lãng phí thời gian, ở trong này nghe cô nói lung tung.

Đối với sự khác thường của mình, anh rất nhanh lấy lại lý trí, sải bước lướt qua cô.

"Anh đừng đi." Nhìn thấy anh định rời đi, Liên Ngữ vội vàng bắt lấy ống tay áo của anh, ôm lấy toàn bộ cánh tay của anh, "Không được đi, phải xin lỗi!"

Người uống rượu một khi đã cố chấp, mười đầu trâu cũng phải bất động.

"Buông tay." Không chú ý đến sức lực từ hai cánh tay mềm mại, giọng nói lạnh lùng lại khàn khàn từ trong miệng anh nhẹ nhàng phát ra ngòai.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .